Hà Nội, ngày mưa dai dẳng.
14 ngày từ ngày anh đi, e ngày nào cũng nghĩ về a.
Em đếm từng ngày.
Hai tuần làm lính thực thụ, a có mệt và sút cân ko. Sao mà mỗi ngày trôi qua với e nhạt nhẽo vô cùng. Cuộc sống thiếu a ko fai thiếu đi tất cả, nhưng thiếu đi một điều rất quan trọng với e, đó là nụ cười của a. A làm e cười, cũng làm e khóc.
E nhớ cái người hàng ngày đến công ty là trêu trọc e ko thôi, cứ lân la ngồi cạnh e làm j cơ chứ, cứ đá mông e là sao, cứ thích vẽ loằng ngoằng lên tay e, cứ thích làm e khóc bao nhiêu lần rồi lại dỗ dành. E nhớ những lần dầm mưa ướt như chuột lột của hai đứa, e nhớ những lần đi làm ca đêm với các a ở cty mình, e nhớ cái cảm giác thấp thỏm chờ a đi kiểm tra tỉnh về, e nhớ cái cảm giác vắng e của a, a cũng thấy trống vắng, e biết mà. E cũng biết e cũng thoảng qua cuộc đời a, chỉ có điều e ko đọng lại, mà e tan biến trong a. E nhớ cái tất thối của a, đến công ty là cứ giơ lên cho e ngửi rồi hỏi có thơm ko là sao hả.
E nhớ cái khuôn mặt tròn vo, cái mũi vừa tẹt vừa to ko tưởng. Mỗi buổi sáng nhìn thấy a ở công ty, cta nhìn nhau cười trong ngại ngùng, đó là thứ tình cảm j đây hả a.
Vào bộ đội rồi, a ko được ngủ nướng, rèn luyện vất vả, e thương và ước j time quay lại, e nhất định sẽ ko để a đi, e sẽ đi.
Hai mùa đông trước, e được nhìn thấy a, hai mùa đông sau sẽ ko có a ở đây, e biết mình ko nên chờ đợi a, ko nên 1 chút nào, nhưng mà e sẽ chờ cho đến khi nào e quên a, thế đấy, e cố chấp, bướng bỉnh, điên cuồng. Thế gian này có nhiều người như e ko nhỉ?? Chị gái a cứ bảo chị chưa từng gặp ai điên tình như e.
3 tháng huấn luyện kết thúc liệu e có nên đi thăm a ko, e cũng muốn xem sau 3 tháng a ra sao, để e yên tâm quên a.
Nhưng e cũng nghĩ e ko nên đi thăm a, để a nghĩ rằng e đã ko còn quan tâm a nữa, để cái điều hai ta mong muốn thành sự thực, hai ta ko còn liên quan đến nhau.
Tuti, bỗng dưng, e mong thời gian nhanh đến lúc mình già, e muốn nhảy cóc qua quãng time buồn đau nhất này đi.
Tuti, sang ngày mới rồi, trời vẫn mưa, a đã đi ngủ chưa, hàng ngày a ăn có no ko?
Tuti, e phải làm sao đây.
Tuti, nhớ thương vô cùng.
Tuti, có những người, mất cả một đời để quên, a là ng duy nhất như vậy.