Một bài viết hay giành tặng những ai cùng tâm trạng.
Em viết cho anh lần này nữa thôi, để hy vọng trút cạn những suy nghĩ về anh, về những điều chưa thật sự đến nhưng đã thật sự qua đi… Anh, một người đàn ông bình thường, bình thường ở cái mức người ta chỉ mong được bình thường như thế.
Em biết tình cảm của anh đối với em ở góc độ nào đó có thể là thật, anh chưa từng nói với em rằng anh dành nhiều tình cảm cho em, anh chẳng bao giờ nói điều gì để em phải hy vọng. Nhưng em biết được điều đó khi em ở bên anh, em từng nghe tim anh đập rộn lên, anh ôm em thật chặt, chặt như muốn siết chặt nỗi nhớ trong anh. Người anh nóng bừng, run nhẹ... Người ta có thể giả vờ nhiều thứ, nhưng những cái đó không phải ai muốn giả vờ cũng giả vờ được. Em hiểu tình cảm của anh đối với em chưa phải là sâu đậm, chưa phải là điều gì đó lớn lao để anh có thể làm nhiều thứ hay hy sinh điều gì đó cho em. Nhưng với em, em không cần nhiều hơn thế.
Em hiểu mọi thứ chỉ nên để ở mức đó. Cả anh và em nên có những lựa chọn khác phù hợp, những ý định lâu dài hơn. Em không trách anh hay đòi hỏi gì ở anh… Hiện tại, em có nhiều điều để phải nghĩ đến, để phải toan tính, nhưng đâu đó hình ảnh của vẫn hiện diện. Đôi lúc, em vẫn lẻn trốn lý trí để lan man nghĩ về anh, về những chuyện đã qua…. Thật ra anh không có lỗi, tình cảm của em dành cho anh cũng không có lỗi. Không gặp nhau nữa chỉ vì không thể cùng nhau đi trên một con đường, chưa yêu nhau nhiều đủ để hai đường thẳng song song có thể xích lại gần nhau hơn và dần dần chỉ còn là một đường thẳng. Mãi không thể có điểm chung, vì em biết mình chẳng may mắn đến vậy. Nhưng từng điều nhỏ nhặt anh mang đến cho em, em đều muốn phủ lên nó một cái “áo khoát lông” – dễ thương và ấm áp, để gọi tên, để nâng niu trân trọng… Tình yêu này thật lạ… giống như pháo hoa, nó bừng lên sáng rực một bầu trời, đẹp kì lạ nhưng rồi cũng tắt lịm đi như chưa từng xuất hiện. Người trong cuộc thấy đó cái đẹp của nó, nhưng rồi chẳng thể nào nắm giữ được… Cái thật, cái khó kiếm – tình yêu thật – đôi khi đến thật dễ dàng đối với một người nào đó, chẳng cần nhiều thời gian, chẳng cần nhiều lời nói… chỉ là nửa chân thành nửa bỡn cợt, nửa lạnh lùng nửa say mê… Nhưng cái cảm giác đau đớn nó mang đến cho ta không dễ chịu chút nào, một lúc có khi cả năm giác quan đều bị tác động của điều đó: mắt nhòa đi, ù tai, nghẹt thở, miệng thấy đắng ngắt, những ngón tay không còn sức để nắm chặt lại, bỏng rát, tê tái…
Em từng có một người để nghĩ đến, để mong, để nhớ, để lấp đầy sự cô đơn nhưng anh đến, anh làm cho suy nghĩ về người đó của em nhạt nhòa đi. Nhưng em biết em hoàn toàn không thể và không bao giờ thay đổi được hiện tại… Em hiểu để điều gì đó có thể tồn tại lâu hơn, cái thật trong điều đó phải nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, đằng này mọi cái chỉ là hư hư thật thật chỉ đủ để mong muốn nếm, trải, nhưng không đủ để tìm cách chiếm giữ… ”Anh hỏi… em tiếc gì những năm tháng qua Em không biết… chỉ thấy lòng trống trãi Nếu được quay trở lại ngày xưa ấy Yêu anh hơn cho thanh thản bây giờ…”
ST
Em viết cho anh lần này nữa thôi, để hy vọng trút cạn những suy nghĩ về anh, về những điều chưa thật sự đến nhưng đã thật sự qua đi… Anh, một người đàn ông bình thường, bình thường ở cái mức người ta chỉ mong được bình thường như thế.
Em biết tình cảm của anh đối với em ở góc độ nào đó có thể là thật, anh chưa từng nói với em rằng anh dành nhiều tình cảm cho em, anh chẳng bao giờ nói điều gì để em phải hy vọng. Nhưng em biết được điều đó khi em ở bên anh, em từng nghe tim anh đập rộn lên, anh ôm em thật chặt, chặt như muốn siết chặt nỗi nhớ trong anh. Người anh nóng bừng, run nhẹ... Người ta có thể giả vờ nhiều thứ, nhưng những cái đó không phải ai muốn giả vờ cũng giả vờ được. Em hiểu tình cảm của anh đối với em chưa phải là sâu đậm, chưa phải là điều gì đó lớn lao để anh có thể làm nhiều thứ hay hy sinh điều gì đó cho em. Nhưng với em, em không cần nhiều hơn thế.
Em hiểu mọi thứ chỉ nên để ở mức đó. Cả anh và em nên có những lựa chọn khác phù hợp, những ý định lâu dài hơn. Em không trách anh hay đòi hỏi gì ở anh… Hiện tại, em có nhiều điều để phải nghĩ đến, để phải toan tính, nhưng đâu đó hình ảnh của vẫn hiện diện. Đôi lúc, em vẫn lẻn trốn lý trí để lan man nghĩ về anh, về những chuyện đã qua…. Thật ra anh không có lỗi, tình cảm của em dành cho anh cũng không có lỗi. Không gặp nhau nữa chỉ vì không thể cùng nhau đi trên một con đường, chưa yêu nhau nhiều đủ để hai đường thẳng song song có thể xích lại gần nhau hơn và dần dần chỉ còn là một đường thẳng. Mãi không thể có điểm chung, vì em biết mình chẳng may mắn đến vậy. Nhưng từng điều nhỏ nhặt anh mang đến cho em, em đều muốn phủ lên nó một cái “áo khoát lông” – dễ thương và ấm áp, để gọi tên, để nâng niu trân trọng… Tình yêu này thật lạ… giống như pháo hoa, nó bừng lên sáng rực một bầu trời, đẹp kì lạ nhưng rồi cũng tắt lịm đi như chưa từng xuất hiện. Người trong cuộc thấy đó cái đẹp của nó, nhưng rồi chẳng thể nào nắm giữ được… Cái thật, cái khó kiếm – tình yêu thật – đôi khi đến thật dễ dàng đối với một người nào đó, chẳng cần nhiều thời gian, chẳng cần nhiều lời nói… chỉ là nửa chân thành nửa bỡn cợt, nửa lạnh lùng nửa say mê… Nhưng cái cảm giác đau đớn nó mang đến cho ta không dễ chịu chút nào, một lúc có khi cả năm giác quan đều bị tác động của điều đó: mắt nhòa đi, ù tai, nghẹt thở, miệng thấy đắng ngắt, những ngón tay không còn sức để nắm chặt lại, bỏng rát, tê tái…
Em từng có một người để nghĩ đến, để mong, để nhớ, để lấp đầy sự cô đơn nhưng anh đến, anh làm cho suy nghĩ về người đó của em nhạt nhòa đi. Nhưng em biết em hoàn toàn không thể và không bao giờ thay đổi được hiện tại… Em hiểu để điều gì đó có thể tồn tại lâu hơn, cái thật trong điều đó phải nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, đằng này mọi cái chỉ là hư hư thật thật chỉ đủ để mong muốn nếm, trải, nhưng không đủ để tìm cách chiếm giữ… ”Anh hỏi… em tiếc gì những năm tháng qua Em không biết… chỉ thấy lòng trống trãi Nếu được quay trở lại ngày xưa ấy Yêu anh hơn cho thanh thản bây giờ…”
ST
Sửa lần cuối: