Cựu binh dân kế toán

Ðề: Cựu binh dân kế toán

Thế rồi, tôi dược về sư đoàn 315, những ngày trên đất Miên bắt đầu; và tôi trở thành lính chiến thực thụ. Cũng AK.47, cũng lựu đạn, cũng tăng, cũng võng trong cái ba lô nhỏ của người lính, tôi bị cuốn vào cơn lốc chiến tranh với những trận chiến dai dẵng mà lằn ranh giữa sự sống và cái chết hình như không có. Mà cái số tôi là số khổ, là cái số phải cầm súng bắn nhau, mình cũng có trình độ, khả năng viết lách như một số thằng khác, nhưng tụi nó thì được cấp trên rút về hậu cứ sư đoàn hay trung đoàn, thậm chí tiểu đoàn, riêng tui thì được mời về đại đội tác chiến vác AK. Ngày dầu tiên của lính chiến yên tĩnh, chỉ nghe xa xa tiếng súng vọng về. Nhưng sang ngày thứ 2, đại đội tôi được đón tiếp bằng những viên đạn cối 82 ly của Polpot giã vào. Lính mới tò te như tôi, lần đầu được nếm mùi chiến tranh như vậy, sợ xanh mặt, cứ cuống cuồng ôm súng chạy lủi lung tung. Mấy anh đi trước đã quen với các tình huống này cứ bĩnh tĩnh chạy theo tôi và chỉ cho cách xử lý. Nhưng lúc này thì bố ai mà nghe hiểu được, tôi cứ cắm đầu vào bụi rậm, mặc cho mảnh đạn cứ phằm phặp cắm xung quanh hay rít veo veo trên đầu; chân tay run lẩy bẩy, mấy ông nói không được kéo tui đứng dậy chửi om sòm. Đại đội trưởng chạy tới:"Đừng sợ em, nó kích vậy thôi". Khoảng 3 phút thì tiếng súng im, nhưng lúc dó tôi đâu còn để ý chuyện đó nữa, chỉ thấy hai chân run cầm cập, đứng không vững như muốn sụm xuống. Mặt mày kinh hãi tột cùng, chắc cắt không còn tý máu. Thật lâu sau tôi mới bình tĩnh trở lại, và bắt đầu những trận chọc cười của đám lính cũ; tôi chỉ biết ngồi chịu trận và cười trừ. Và tôi lại nhớ đến người yêu......
Để xoa dịu nỗi nhớ thì chỉ còn cách gửi thư, những lá thư thấm đầy nỗi nhớ của tôi liên tục bay về quê hương với em, không hiểu đến được tay em mấy cái. Lâu thật lâu, tôi mới nhận được một lá thư của em gởi sang, còn thư của chị thì tháng nhận dược khoảng 2-3 lá, có lúc đằng đẵng 6 tháng trời bặt tin. Cuộc đời người lính nay đây mai đó, "đâu có giặc là ta cứ đi"thế rồi, những lá thư của người yêu dần dần thưa hẳn, lá thư cuối cùng của em đề ngày 16 tháng 8 năm 1984 với những lời thương nhớ và những lòi xin lỗi vì "không thể chờ anh được". " Hãy tha lỗi cho em nghen anh, anh không có lỗi lầm chi ở đây, nhưng con gái có thì, và anh có thể còn trở về được hay không" Những dòng chữ mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào xóa được. Cuộc sống lắm lúc cũng thật bất công, người trên đầu chiến tuyến lại chịu quá nhiều đau khổ.....
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Thế rồi, tôi dược về sư đoàn 315, những ngày trên đất Miên bắt đầu; và tôi trở thành lính chiến thực thụ. Cũng AK.47, cũng lựu đạn, cũng tăng, cũng võng trong cái ba lô nhỏ của người lính, tôi bị cuốn vào cơn lốc chiến tranh với những trận chiến dai dẵng mà lằn ranh giữa sự sống và cái chết hình như không có. Mà cái số tôi là số khổ, là cái số phải cầm súng bắn nhau, mình cũng có trình độ, khả năng viết lách như một số thằng khác, nhưng tụi nó thì được cấp trên rút về hậu cứ sư đoàn hay trung đoàn, thậm chí tiểu đoàn, riêng tui thì được mời về đại đội tác chiến vác AK. Ngày dầu tiên của lính chiến yên tĩnh, chỉ nghe xa xa tiếng súng vọng về. Nhưng sang ngày thứ 2, đại đội tôi được đón tiếp bằng những viên đạn cối 82 ly của Polpot giã vào. Lính mới tò te như tôi, lần đầu được nếm mùi chiến tranh như vậy, sợ xanh mặt, cứ cuống cuồng ôm súng chạy lủi lung tung. Mấy anh đi trước đã quen với các tình huống này cứ bĩnh tĩnh chạy theo tôi và chỉ cho cách xử lý. Nhưng lúc này thì bố ai mà nghe hiểu được, tôi cứ cắm đầu vào bụi rậm, mặc cho mảnh đạn cứ phằm phặp cắm xung quanh hay rít veo veo trên đầu; chân tay run lẩy bẩy, mấy ông nói không được kéo tui đứng dậy chửi om sòm. Đại đội trưởng chạy tới:"Đừng sợ em, nó kích vậy thôi". Khoảng 3 phút thì tiếng súng im, nhưng lúc dó tôi đâu còn để ý chuyện đó nữa, chỉ thấy hai chân run cầm cập, đứng không vững như muốn sụm xuống. Mặt mày kinh hãi tột cùng, chắc cắt không còn tý máu. Thật lâu sau tôi mới bình tĩnh trở lại, và bắt đầu những trận chọc cười của đám lính cũ; tôi chỉ biết ngồi chịu trận và cười trừ. Và tôi lại nhớ đến người yêu......
Để xoa dịu nỗi nhớ thì chỉ còn cách gửi thư, những lá thư thấm đầy nỗi nhớ của tôi liên tục bay về quê hương với em, không hiểu đến được tay em mấy cái. Lâu thật lâu, tôi mới nhận được một lá thư của em gởi sang, còn thư của chị thì tháng nhận dược khoảng 2-3 lá, có lúc đằng đẵng 6 tháng trời bặt tin. Cuộc đời người lính nay đây mai đó, "đâu có giặc là ta cứ đi"thế rồi, những lá thư của người yêu dần dần thưa hẳn, lá thư cuối cùng của em đề ngày 16 tháng 8 năm 1984 với những lời thương nhớ và những lòi xin lỗi vì "không thể chờ anh được". " Hãy tha lỗi cho em nghen anh, anh không có lỗi lầm chi ở đây, nhưng con gái có thì, và anh có thể còn trở về được hay không" Những dòng chữ mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào xóa được. Cuộc sống lắm lúc cũng thật bất công, người trên đầu chiến tuyến lại chịu quá nhiều đau khổ.....

Pác đồngminhkh ơi. E giờ nhue nắng hạn chẳng gặp trời mưa nên tâm hồn khô cằn quá rùi
Với lại có một số chuyện ko vui nên ...ko thể post bài ngay đc
Chỉ có thể cổ vũ và lắng nghe chuyện của pác mà thôi
Đợt vừa rồi ra Bắc nghe ô Cậu kể thì ô bị thương ngay ở Trảng Bàng-Tây ninh, cũng vào năm 1979 lun(e sinh năm đó mừ).Và htại e cũng ở Cửa khẩu Mộc bài.Lúc nào pác muốn sang đó thăm lại chiến trg xưa thì anô cho e nhé.
Cả pác Sư tử chúa nữa, ra Chương Mỹ -Hà Tây chơi e sẽ tháp tùng pác.
Chúc cả nhà vui vẻ và hạnh phúc
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Chuyện của bác dongminh buồn quá.
Để hôm nào rảnh em sẽ lại tác chiến cùng bác nhé.
Hứa với bác đấy
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Thì chuyện của tôi lúc đó như vậy mà, ai cũng muốn có một kết thúc có hậu, đẹp đẽ, nhưng điều đó đã không xảy ra và đi theo hướng khác. Đành chịu vậy thôi, phải không các bác. Giờ đây, khi ngồi gõ những dòng này, tôi cũng phân vân là có nên để cho mọi người biết hay không, liệu có ích gì khi khơi dậy những điều mà mình đã chôn chặt trong lòng từ hơn 20 năm nay....Lúc đó, tôi rất buồn và hình như không định hướng được cho bản thân nữa, nhiều lúc tính làm điều dại dột. Nhưng ơn trời, nó đã không xảy ra, nếu không có những đồng đội thân yêu của tôi động viên an ủi, chia sẻ nỗi đau đó. Từ những nỗi đau được chia sẽ, cũng như các câu chuyện khác sau này nữa, tôi mới biết được cái thiêng liêng của tình người, tình bạn, tình đồng đội, nhất là của những người vào sinh ra tử, khó khổ cùng nhau!
Kể từ lúc đó, tôi chỉ biết có chiến đấu và chiến đấu, những tháng luồn rừng đi phục kích Polpot, những ngày giữ chốt trên các điểm cao mà mùa nắng đôi lúc phải đái ra mới có nước uống. Tất cả lại vui và căng thẳng như xưa.....
Thôi, để hôm khác tôi sẽ phọt ít bài về một số trận đánh của đơn vị tui cho các bác chiêm ngưỡng, thắng thua đều có. Còn bây giờ thì làm đã, ăn cắp giờ của Công ty như thế này là đã đủ rồi, thân ái cào bà con hehehe......:gun_bandana::gun_bandana::gun_bandana:
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Hay đấy. Em đã nghe kể về vài trận ác liệt bên K
Nhưng chỉ nghe các đồng chí đi trước kể những trận chiến thắng oai hùng mà thôi.
Hình như chưa nghe những trận quân ta bị phục kích và những trận thê thảm.
Nghe thì có vẻ phản động nhỉ. Nhưng cuộc chiến nào mà không có thương vong, cần biết cả hai mặt của nó để trân trọng những gì ta đã giành được từ nước mắt và máu phải không bác.
Lại chờ bác viết tiếp khúc hùng ca bi tráng.
Chào bác
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Chuyện của bác dongminh buồn quá.
Để hôm nào rảnh em sẽ lại tác chiến cùng bác nhé.
Hứa với bác đấy

Gửi bác mấy câu thơ của Phạm sỹ Sáu, hồi ở bên K tụi tui rất thích:
...
Vết thương nào không quằn quại cơn đau
Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc
Tụi mình con trai, lúc lòng chùng chực khóc
Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân.....

Đời lính chiến như vậy đó bác BAO à!
-----------------------------------------------------------------------------------------
Pác đồngminhkh ơi. E giờ nhue nắng hạn chẳng gặp trời mưa nên tâm hồn khô cằn quá rùi
Với lại có một số chuyện ko vui nên ...ko thể post bài ngay đc
Chỉ có thể cổ vũ và lắng nghe chuyện của pác mà thôi
Đợt vừa rồi ra Bắc nghe ô Cậu kể thì ô bị thương ngay ở Trảng Bàng-Tây ninh, cũng vào năm 1979 lun(e sinh năm đó mừ).Và htại e cũng ở Cửa khẩu Mộc bài.Lúc nào pác muốn sang đó thăm lại chiến trg xưa thì anô cho e nhé.
Cả pác Sư tử chúa nữa, ra Chương Mỹ -Hà Tây chơi e sẽ tháp tùng pác.
Chúc cả nhà vui vẻ và hạnh phúc

Cảm ơn Kimhoang! Nếu có dịp được sang lại chiến trường xưa thì chắc là không qua ngã Mộc bài được, mà đi lên Đức cơ qua Stungstreng bác ạ. Có dịp nào đó, tui và bác gặp nhau ngồi nhậu, được chứ? Rủ cả BAO luôn....hehehe....:cheers1:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Cựu binh dân kế toán

@bác dongminh: Lúa nào rảnh bác kể trận nào ác liệt và nhớn nhớn ấy bác. Trận nào mà có hợp đồng binh chủng ấy, tăng pháo kết hợp oánh nó mới ác.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Gửi bác mấy câu thơ của Phạm sỹ Sáu, hồi ở bên K tụi tui rất thích:
...
Vết thương nào không quằn quại cơn đau
Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc
Tụi mình con trai, lúc lòng chùng chực khóc
Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân.....

Đời lính chiến như vậy đó bác BAO à!
-----------------------------------------------------------------------------------------


Cảm ơn Kimhoang! Nếu có dịp được sang lại chiến trường xưa thì chắc là không qua ngã Mộc bài được, mà đi lên Đức cơ qua Stungstreng bác ạ. Có dịp nào đó, tui và bác gặp nhau ngồi nhậu, được chứ? Rủ cả BAO luôn....hehehe....:cheers1:

Dạ, rất mong đc ngồi nhậu cùng bác
Pác lúc nào rảnh vô SG đi
Mọi ng ở đó lun
Tkss
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

F.315 đứng chân tại Stung treng, kể cả ngã ba biên, đây là một địa bàn phức tạp, với hầu hết là núi đất. Các dãy rừng khộp trải dài ngút mắt, mùa khô lá rụng hết, chỉ còn lại các cành cây tua tủa, đứng trong đó, chúng tôi có thể phóng tầm mắt quan sát được mọi biến động trong rừng. Lá khộp khô rụng dày dưới chân, nếu như có một tàn lửa rơi xuống thì tôi tin chắc là toàn bộ khu rừng sẽ chìm trong một biển lữa mênh mông mà không có cách gì cứu chữa được. Nhưng chỉ cần qua mừa mưa, với 1-2 trận mưa đầu mùa thì dãy rừng khộp trơ trụi đó sẽ biến thành một mùa xanh dày đặc, đi trong đó nếu không rành thì sẽ "đậu phộng" ngay. Đơn vị chúng tôi đóng quân gần một khu rừng như thế, bên cạnh một phum đồng bào Kh'me chỉ có mươi nóc nhà nhỏ, sát con đường lớn mà xe quân ta chạy qua lại để tiép tế và tải thương. Tụi Polpot cũng thường xuyên phục kích diệt xe, đánh chốt quân ta liên tục, có khi chúng nó tổ chức tấn công hẳn hoi, giữa ban ngày ban mặt và đã gây không ít tổn thất cho quân mình.
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Mấy bác mấy cô kế toán đã từng tham gia lính, dù mới vài tháng, vài năm hay lâu hơn nữa, có chút gì kỷ niệm một thời..... hãy đem lên đây cho anh em xem tý đi! Chuyện vui, chuyện buồn, tình bạn tình yêu của lính, tất tần tật .....
Sao ko thấy mấy cô kêtoán hợp đồng tác chiến cùng bác đongminhkh thế nhỉ?:dapghe::dapghe:
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Trinh sát về báo có địch tập trung quân ở phía níu bên kia, cả tiêu đoàn âm thầm luồn rừng đi trong đêm. Trời mùa mưa ở K thật dữ dội và khắc nghiệt, mưa ầm ầm như trút nước, sao không bù cho chúng tôi mùa hè không có chút nước để nhấp miệng. Lính đi lầm lũi trong mưa, miệng cứ lũng bà lủng bủng chửi rủa ông trời và cằn nhằn luôn cả các thủ trưởng. Thằng nào thằng đó ướt như chuột lột vì không được mang áo mưa, sợ bị bắt sáng, lộ bí mật. Trung đội tụi tôi luồn rừng đi đầu, cùng với mấy cha trinh sát dẫn đường, lâu lâu có tiếng anh Hoàng, C.trưởng đi cùng,hỏi tụi nó: "Còn bao xa"...."Chưa đâu, phải qua hết đỉnh núi trước mặt", rồi thì tiếng càu nhàu ... Gần 12 giờ đêm, chúng tôi mệt muốn đứt hơi, nhiều thằng lủi vô bụi ngồi...ngủ, chừa hai chân ra để có thằng nào đi qua vấp phải thì choàng dậy tiếp tục đi. Đến gần 2 giờ sáng thì tới nơi tập kết, tất cả lại âm thầm triển khai đội hình chiến đấu. Đại đội tôi là mũi chủ yếu đánh thốc từ dưới lên mõm đồi mà trinh sát báo đó là nơi bọn Polpot tập trung.Trung đội tôi chỉ còn 15 tay súng, kể cả cán bộ, được chỉ định đi đầu, trung đội 1 và 3 đi hai cánh; còn các C khác bọc hậu và xẻ sườn. Tất cả đội hình cứ nhích dần lên vị trí tấn công, trời vẫn mưa như trút, đã thấy có ánh lửa của một thằng PP hút thuốc, thằng này cũng ghê, dám hút thuốc trong khi gác. Lệnh truyền đến: tiếp tục tiếp cận, khi nào có súng lệnh mới được nổ súng tiêu diệt. Phải nói là trong những giây phút chờ đợi này nó kéo dài kinh khủng, chỉ có mấy phút mà tôi thấy dài như thế kỷ, thằng Bằng nằm cạnh tôi, ôm khẩu trung liên to kềnh (nó to con nên được ưu ái cho ôm khẩu đó, chứ như tôi thì chỉ cần vác được nửa tiếng luồn rừng thì chắc liệng súng) ngọ ngoạy miết. Thằng này nhập ngũ sau tôi nửa năm, quê Quảng nam, hồi mới sang đây, đánh trận đầu, sợ té đái trong quần. Nhưng sau đó thì lì kinh khủng, đánh đấm ra trò, đến cuối năm 1985 bị hy sinh trong một trường hợp oái oăm: dẫm mìn khi đi bắn cá. Đang còn cách mục tiêu khoảng 30 mét thì bên phía C3 súng nổ dậy đất, chắc đụng hàng bị lộ. Chúng tôi bên này cũng lập tức hưởng ứng theo, AK, trung liên, B.40...nổ đồng loạt. Trong chớp lửa của đạn thấy rõ từng công sự của địch bị tung lên cùng với cành cây và xác người. Từng vầng lửa da cam của B40 thổi tung các ổ chiến đấu của địch. Phía bên trái tiếng thằng Hà kêu lên: Tao bị rồi, lại một thằng bị thương nửa, trung đội lại mất mọt tay súng, lạy trời đừng thằng nào mất mạng. Tiếng anh Hoàng hô xung phong, tất cả ào lên, tay bắn, miệng gào xung phong.....chân chạy tới. Thằng Bằng vừa chạy vừa quạt trung liên, ngoái cổ sang tui: Lẹ lên cha nội... Đạn cứ cắm chìn chịt xung quanh và rít veo veo trên đầu, tụi Polpot này cũng thứ dữ, lỳ đòn không kém Việt nam mình. Tui và thằng Bằng vừa chúi xuống gò mối thì một quầng da cam của B40 nổ tung phía trước, hú hồn, tôi quay sang hỏi: Mày sao không Bằng? Nó không trả lời mà chửi ầm ĩ: ĐM...tao mà bắt được thì chẻ nhỏ! Chúng tôi lên tới nơi thì không thấy bóng thàng lính Polpot nào nữa, ngoài số chết và bị thương mà chúng không mang đi được thì C2 chỉ tóm dược 1 thăng còn sống. Tiếng súng im, chúng tôi bắt đầu cuộc săn lùng quân trang tụi nó. Nói các bác đừng cười, hồi đó lính tráng chúng tôi không thằng nào có nổi một bộ quân phục lành lặn. Vả lại quân phục may bằng loại vải gì mà chỉ mặc vài tháng luồn rừng là rách te tua, có thằng quần phía trước rách quá nên phải xoay tua, cho phía sau ra trước, trước ra sau, thế mà vẩn mặc được, lạ thật. Khi đánh trận, lúc xong ròi thì điều đầu tiên là thu súng ống đạn dược của địch, tiếp theo llà áo quần, kể cả thằng địch chết, nếu bộ đồ nó đang mặc còn lành lặn thì ông lấy nhá, mày xuống đưới kia rồi đâu cần thứ này.
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Có lần, tụi tôi được lệnh chốt đường, đây là món không thằng nào ưa, dễ bị "đi" nhất. Cứ cách khoảng 200-300 m lập một chốt gồm 03 thằng, vũ khí đầy đủ. Hôm đó, tổ tôi vào điểm chốt khoảng 10 phút thì nghe tiếng súng ở chốt phía trước nổ liên tục. Thôi rồi, tụi kia bị Polpot phục rồi, tổ chúng tôi lao đến, nửa chừng tiếng súng, tiếng lựu đạn im bặt, báo hiệu chuyện chẳng lành. Khi đến nơi, một cảnh thương tâm đập vào mắt chúng tôi: cả 3 thàng đều bị. Một thằng đang còn cử động, tôi vội vàng đến và ôm thốc nó lên, hai thằng trong tổ tôi chia nhau cảnh giới chờ viện binh đến. Thằng bị thương trên tay tôi cứ từ từ lịm dần, lịm dần. Trời ơi, Cao! tỉnh đi mày, hảy tỉnh lại đi, hảy ở lại với tụi tao Cao ơi. Để cho tụi tao lâu lâu nghe tiếng ca bài chòi da diết của mày! Đừng chết mày ơi....Nước mắt tôi tự chảy hồi nào, nhìn đồng đội của mình giật giật trên tay mình trút hơi thở cuối cùng mà ruột gan như bị ai xát muối. Hai thằng tổ tôi củng khóc tự hồi nào, hai loạt súng vang lên thay lời chào tiển biệt. Mới sáng nay thôi, cả lũ chúng tôi còn trêu đùa vui vẻ, hò hát tưng bừng, mà giờ đây.... Chiến tranh, giết chóc, tất cả đều vô nghĩa đối với tôi lúc này.....
Lát sau, đại đội tới nơi, mấy thàng thấy cảnh tượng này nghiến răng kèn kẹt đòi kiếm ăn thua đủ với bọn K. Có thằng vác súng định lao vào phum gần đó nhưng bị C trưởng kéo lại. Biết ai trong phum đó là kẻ thù, ai là người dân lương thiện. Thôi, vĩnh biệt nhé Cao, Xuân, Dũng.....chúng mày cứ thanh thản ra đi nhé, phù hộ cho những thằng còn lại. Kiểm tra hiện trường, phía chổ tụi Polpot lót ổ phục có dấu máu, chứng tỏ tụi này cũng có thương vong. Trời mùa mưa, ánh sáng nhạt nhòa như xẩm tối, một tổ khác được điều thay thế tổ củ, số còn lại khiên 3 đứa về. Chúng tôi nhìn theo, thẩn thờ bước về điểm chốt với cỏi lòng nặng trĩu tâm tư và sự cảm thù tức giận trước cái chết của những người đồng đội. Phía dưới kia, những loạt súng chốc chốc lại vang lên thay cho lời người ở lại tiển người ra đi....
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Chiến tranh là thế. Lúc còn ở đơn vị em thường nghe kể rất nhiều về những chuyện tương tự thế này. Chết chóc, chém giết.
Chưa bao giờ từng cảm nhận được hết.
Nhiều khi ngồi gác đêm cùng một anh bạn già từng ở chiến trường về.- Lần đi tổng dự bị động viên -. Nghe kể về những câu chuyện mà không dám tin là có thật.
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Mấy bữa nay bậm công việc quá nên không post bài được, để lâu quá chút xíu thì chìm xuồng. Để rảnh rồi tiếp ít chuyện nữa. Bác nào thích xem lễ duyệt binh của Nga vừa rồi thì cứ nói, tui sẽ up lên cho. Hoành tráng và hấp dẫn lắm.
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Em không nghĩ các bác kế toán từng là lính đó, đọc bài các bác lúc đầu em cứ nghĩ là bịa nhưng đọc hết thì mới biết mình nhầm, em cũng từng nghe bố em kể chuyện đi chiến đấu ở campuchia đánh lính ponpot em rất thích nghe chuyện của bố kể nhưng không nghĩ trên này cũng có nhiều bác từng là lính đi đánh nhau. không phải em thích đánh nhau mà em rất thích nghe chuyện của lính, bố em là người chân thật, dũng cảm, sống có lý tưởng nên em rất tin tưởng các "chú bộ đội" đó, dù thời này khác thời xưa nhưng lính bao giờ cũng được rèn luyện nên có bản lĩnh và sống thật và sống có lý tưởng.:happy3:
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Mười lời thề danh dự của tình yêu

Chúng tôi những người lính dang yêu lấy danh dự của tình yêu xin thề dưới nụ hồng nhung tươi thắm:

1. Hy sinh tất cả vì tình yêu, dưới sự lãnh đạo của hai trái tim, phấn đấu xây dựng một tình yêu bền đẹp như tình thiên sứ.


2. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của tình yêu. Khi nhận được mệnh lệnh của tình yêu phải đem hết khả năng, tận tâm, tận lực thi hành nhanh chóng đúng giờ.


3. Không ngừng nâng cao tấm lòng chung thuỷ, thực hiện một lòng cam kết yêu rồi, yêu mãi cho đến khi con tim ngừng đập.


4. Tích cực một lòng cùng tình yêu, rèn luyện, tô đẹp cho tình yêu, xây dựng tình yêu mặn mà, tươi đẹp.


5. Làm tròn nghĩa vụ, xây dựng và bảo vệ tình yêu, quyền lực, nghiêm chỉnh chấp hành và vận động người yêu chấp hành đúng quy tắc, quy ước cần có trong tình yêu.


6. Luôn luôn nêu cao tấm long son sắc, thuỷ chung, khi gặp những điều tác động cưỡng chế vẫn một long chung thuỷ với hai chữ Tình Yêu, quyết không thay lòng đổi dạ.


7. Tận tâm tận lực, tâm đầu ý hợp, cùng nhau đúng lúc đúng nơi. Hết long cùng nhau nuôi dưỡng tình yêu quyết không cho kẻ thứ ba đến quấy nhiễu. Dù hắn có nhà lầu xe hơi hay xinh đẹp đến nhường nào quyết không dành tình cảm cho người đó.


8. Hết sức giữ gìn tình yêu và để dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất cho đến khi là của nhau, không bao giờ được lợi dụng và ăn cơm trước kẻng.


9. Khi gần gũi với người yêu cần thực hiện đúng ba điều nên làm

-tôn trọng người yêu -bảo vệ người yêu -chiều ý người yêu Và ba điều không nên: -không làm người ấy lo sợ -không được lợi dụng -không để ngươi yêu buồn

10. Luôn giữ gìn cho người yêu trong sạch nhất, giữ gìn tình yêu bền chặt nhất, không được làm điều gì khiến tình yêu phai nhạt.

(ST)
 
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Hơn tuần này bận việc bù đầu, toàn những chuyện không dính dáng tới cái nghiệp kế toán nhưng lại dính tới nghĩa tình.....Mới lúc nãy vào DD thì nhận được một tin nhắn của một bạn trong này, đề nghị qua bên quansuvn.net để tham gia viết về thời đánh Polpot với các bác bên ấy. Qua đây tui cũng xin được nói rõ với các bác là nếu viết thật chi tiết, với những địa danh cụ thể như các bác trungsi1-lethaitho-tran479 hay các bác bên OS....thì tui khó lòng làm được. Bởi vì đã hơn 20 năm rồi, tất cả đã lùi vào dĩ vãng, ký ức nhiều cái đã phai mờ.... không thể nào mà nhớ hết nổi và cũng không thể nào mà nhớ chính xác các địa danh mà tui đã trải qua vì rất có thể bị nhầm. Bản thân sư 315 thời đó chủ yếu là truy quét (thời tui tham gia), ta và địch cài răng lược với nhau, cũng có các trận đánh lớn có xe tăng yểm hộ nhưng ít. Vả lại thời đó đánh nhau, tâm trạng người lính thay đổi khác nhiều so với thời đánh Mỹ, bởi đánh Mỹ là cả nước cùng đánh, 2 miền Bắc Nam đều có chiến tranh, còn cuộc chiến Tây nam hay biên giới phía Bắc thì trước mặt người lính là chiến tranh súng đạn ngút trời, nhưng sau lưng họ là cuộc sống thanh bình, phồn hoa đô hội, không thiếu gì những kẻ cơ hội lọc lừa, đào ngũ phản bạn.....Một số bạn chiến đấu của tui thời đó khuyên tui là không nên viết nhiều về cuộc chiến đó, dễ bị suy diễn khác đi; tui đang phân vân.... nhưng cũng sẽ viết tiếp....viết đúng những gì mà tụi tui đã trải qua, cho dù có thể đó là những trận đánh thất bại, là những ngày 3 thằng chung nhau 1 cái áo mặc, hay giờ phút thăng hoa sau trận chiến mà không có tổn thất. Hoặc là những ngày Tết xa nhà, não lòng với những khúc hát Tết này con không về....hay những khúc hát hào hùng trong ngày quốc khánh.....Người lính cũng là con người!
P/S: Lelel có phải là LELE bên quansuvn.net không nhỉ
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Cựu binh dân kế toán

Em ủng hộ bác, đang chờ được đọc bài bác như nắng hạ chờ mưa hehe

Cuộc sống của lính thời bình khác xa của các bác thời chiến nên không dám nói nhiều sợ bác cho là "cầm cuốc mà cứ bàn chuyện của các cụ ngoài chiến trường" hehe

Mặc dù cũng cầm súng, cũng bắn phá và quăng lựu đạn như ai nhưng xem ra chưa hoành tráng lắm, (mặc dù không muốn hoành tráng một tí nào)

Thôi hôm nào bác rảnh thì bác kể mấy trận hợp đồng binh chủng nha bác, có tăng pháo kết hợp, sư (f) chạm sư (f) ấy.

Chờ bác :cheers1:
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top