Tôi và anh hàng ngày vẫn chia sẻ buồn vui trong cuôc sống qua YM và SMS. Như một thói quen mỗi sáng chúng tôi lại nhắn tin cho nhau chúc một buổi sáng tốt lành, chiều chiều lại chào nhau trước khi kết thúc công việc.
Sự sẻ chia và nỗi nhớ nhung dần đã lớn thành 1 thứ tình cảm khó tả . Tôi vẫn thường vào mạng những lúc rảnh việc hoặc lúc căng thẳng trong công việc chính, vì thế tôi đã gặp anh. Ban đầu anh có vẻ hơi kỳ cục trong cách nói chuyện bởi lần nào gặp tôi anh cũng nói rất nhớ tôi. Tôi cũng không hiểu sao một người chưa từng biết mặt, một người chưa từng gặp lại nói là nhớ. Vậy nỗi nhớ là như thế nào tôi cũng không hiểu. Đôi khi anh hay hỏi tôi rằng anh có phải người bị thần kinh hoang tưởng không khi bỗng nhiên lại nhớ một người trên mạng như thế? Ban đầu tôi cũng không để ý những lời anh nói và tôi thường trả lời một cách lịch sự là không có gì là không có thể xảy ra. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi và anh vẫn thường nói chuyện với nhau về công việc về cuộc sống.
Anh thường kể cho tôi cuộc sống của những người ở quê rất chân thật và vất vả. Tôi và anh hàng ngày vẫn chia sẻ buồn vui trong cuôc sống với nhau qua YM và SMS. Như một thói quen cứ mỗi sáng tôi và anh lại nhắn tin cho nhau chúc một buổi sáng tốt lành, chiều chiều lại chào nhau trước khi kết thúc công việc một ngày. Sự quan tâm, sự sẻ chia và nỗi nhớ nhung dần dần đã lớn thành 1 thứ tình cảm khó tả . Một tình cảm không phải bạn cũng chẳng phải yêu . Bởi tôi và anh chưa bao giờ biết chính xác về nhau, chưa bao giờ nhìn thấy mặt nhau, chỉ là chát và nói chuyện điện thoại. Tôi và anh cách xa nhau cả nửa vòng trái đất , một khoảng cách quá xa để cho hai người có thể gặp nhau, vậy mà tôi luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ về nước thăm tôi. Nhưng có lẽ bây giờ chúng tôi không còn cơ hội để gặp lại nhau nữa, bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Anh đã đi về một nơi xa lắm, nơi đó không còn sự tồn tại của tôi trong anh...
Sự sẻ chia và nỗi nhớ nhung dần đã lớn thành 1 thứ tình cảm khó tả . Tôi vẫn thường vào mạng những lúc rảnh việc hoặc lúc căng thẳng trong công việc chính, vì thế tôi đã gặp anh. Ban đầu anh có vẻ hơi kỳ cục trong cách nói chuyện bởi lần nào gặp tôi anh cũng nói rất nhớ tôi. Tôi cũng không hiểu sao một người chưa từng biết mặt, một người chưa từng gặp lại nói là nhớ. Vậy nỗi nhớ là như thế nào tôi cũng không hiểu. Đôi khi anh hay hỏi tôi rằng anh có phải người bị thần kinh hoang tưởng không khi bỗng nhiên lại nhớ một người trên mạng như thế? Ban đầu tôi cũng không để ý những lời anh nói và tôi thường trả lời một cách lịch sự là không có gì là không có thể xảy ra. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi và anh vẫn thường nói chuyện với nhau về công việc về cuộc sống.
Anh thường kể cho tôi cuộc sống của những người ở quê rất chân thật và vất vả. Tôi và anh hàng ngày vẫn chia sẻ buồn vui trong cuôc sống với nhau qua YM và SMS. Như một thói quen cứ mỗi sáng tôi và anh lại nhắn tin cho nhau chúc một buổi sáng tốt lành, chiều chiều lại chào nhau trước khi kết thúc công việc một ngày. Sự quan tâm, sự sẻ chia và nỗi nhớ nhung dần dần đã lớn thành 1 thứ tình cảm khó tả . Một tình cảm không phải bạn cũng chẳng phải yêu . Bởi tôi và anh chưa bao giờ biết chính xác về nhau, chưa bao giờ nhìn thấy mặt nhau, chỉ là chát và nói chuyện điện thoại. Tôi và anh cách xa nhau cả nửa vòng trái đất , một khoảng cách quá xa để cho hai người có thể gặp nhau, vậy mà tôi luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ về nước thăm tôi. Nhưng có lẽ bây giờ chúng tôi không còn cơ hội để gặp lại nhau nữa, bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Anh đã đi về một nơi xa lắm, nơi đó không còn sự tồn tại của tôi trong anh...