chuyện tình buồn

huong son

notime - nothing
Hội viên mới
Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ .Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm , có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi ,anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế.Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu , tình yêu đơn phương .Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ...trước lúc tôi định nói thì anh , người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước , tay trong tay với một cô gái khác . Đứng trước mặt tôi , anh lại vờ như không biết , như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia , anh ung dung nói
_ Này Nhóc , giới thiệu với em đây là bạn gái của anh . Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau , nó đau nhói một cách lạ lùng , tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế
_ Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?
Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi
_ Em không sao chứ Nhóc ?
Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy , chạy với những giọt nước mắt trên mặt , tôi chạy như để trốn tránh tất cả , trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh , nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy . Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh . Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi , điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra . Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp , tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa ? nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh . Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe , những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh , tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu , bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh , anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không , hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười , vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh . Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về , dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó , vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai . Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh , không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi . Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì ? quên anh ? tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu , còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư ? để làm gì cơ chứ , khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi .Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc , việc mà tôi nên làm , đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh , tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường , con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh , tôi định chạy thật nhanh đến bên anh . Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình , anh đang đi cùng cô gái hôm nọ . Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy , tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này . Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy , chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần , nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi chợt
_ A ! Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường
Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh , người cứu tôi là anh . Tôi chạy đến thật nhanh bên anh , người anh toàn máu là máu
_ Anh Nhân , anh có sao không ? sao anh lại làm vậy ? Tôi nói trong nghẹn ngào
_ Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi , Nhóc à lần sau đừng thế nữa nhé . Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi .
Ngồi bên ngoài phòng cấp cú mà đôi tay của tôi lạnh ngắt , tôi sợ , sợ lắm , sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi . Không ! tôi không thể mất anh được , tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy , sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó .
_ bác sĩ , anh ấy thế nào rồi ạ ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ
_ Cô là người nhà của anh ta à
_ Dạ , cháu là em gái của anh ấy , anh ấy như thế nào rồi bác sĩ
_Xin chia buồn cùgn cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được
Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông , sao lại như thế , sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau ,nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần ,tôi lặng người với những giọt nước mắt ………..

3 tháng sau ngày anh mất , tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
_ Xin lỗi , em có phải là ......
_ Là chị ? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy , người yêu của anh
_ chúng ta vào đâu nói chuyện được không chị có cái này muốn đưa cho em
Tôi khe khẽ gật đầu , khi đã tìm được chỗ ngồi , chúng tôi bắt đầu câu chuyện chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi
_ đây là gì ?
_ Nhật ký của Nhân
_ Sao nó lại ở chỗ chị ?
_ À , là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em
Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
_ Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
_ Có gì quan trọng nữa hả chị , dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
_ tùy em vậy , giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
_ Chọn áo cưới ? Tôi khẽ chau mày
_ Sao chị lại có thể làm như thế anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
_ Em nói thế là sao ? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
_ Là bạn ? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
_ Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa , thôi chị trễ rồi chị phải đi , chào em
Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu , sao lại như thế , sao anh lại làm thế . Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh . Tôi giở từng trang ra
Ngày......tháng......năm............
Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình , điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi . Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc . ..................
Rồi một trang khác
Ngày......tháng......năm............
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất , tôi đã lầm , một sự hiểu lầm tai hại bởi em , người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi .Em đã có người yêu , một chàng trai tốt , tôi đoán vậy . Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em ,những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa , thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi . Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em , tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình . Nhóc ơi ! khi nào thì em mới hiểu cho anh đây.........................
Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi , vì sao ? vì sao cơ chứ ? vì sao anh không nói với tôi sớm hơn , vì sao ? vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao ? cứ bao quanh lấy tôi . Đêm ấy tôi đã khóc , khóc rất nhiều .........chợt tôi giật mình khi nhận rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh , người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại . Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu , còn tôi , tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào ? nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó . Tôi phải trách ai đây ? trách anh không nói sớm hơn ? trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó ? hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi ?
Đêm đó tôi đã mơ thấy anh , anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh . Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra , tôi nhớ anh , nhớ thật nhiều ...... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu , là một kỉ niệm đẹp trong tôi.........
 
Ðề: chuyện tình buồn

Hương Sơn à! Sao lại gởi 1 bài buồn đến vậy, khiến người đọc phải rơi nước mắt chứ?

Tại sao đàn ông và đàn bà đều khó hiểu vậy? Yêu mà ko nói ra, còn cố diễn nữa.........

Thực sự mình đã rơi nước mắt khi đọc bài này, thương cho cả hai nhân vật,,,,,,,,,hay thương cho chính bản thân mình ?

Ngày đó.........................!

Mới vào cấp 3 thôi , nhỏ bé lắm, ngây ngô lắm và rùi nó quen với 1 anh lớp 12, tụi nó thường viết thư qua ngăn bàn (nó và anh ngồi cùng chỗ và nó đã khiêu chiến với anh vì anh toàn viết linh tinh ở bàn) .Dần rùi thành thân , nó và anh lại đi chơi với nhau. Ôi những buổi chiều hè cùng đạp xe trên đường,,,,nó thích vậy lắm , vì nó là cô bé hay mơ mộng mà! Biết bao kỉ niệm thân thương giữa nó và anh. Nó biết nó đã dành cho anh 1 thứ tình cảm đặc biệt trên mức bạn bè rồi, nhưng nó ko thể nói ra, cũng như né tránh ý nghĩ anh cũng như vậy với nó , mặc dù nó mong điều ấy lắm ! Thế rồi.....anh đã rớt đại học..........ôi nó buồn lắm và nghĩ rằng điều ấy là tại nó tại nó mà anh đã ko học chăm.............và nó quyết định ko gặp anh , ko đi chơi với anh, ko liên lạc gì với anh nữa.

Thời gian trôi qua, dù ko gặp nhưng tình cảm của nó cứ lớn dần lên. Giờ anh đã là sinh viên rồi ...........

ôi chán thế , đang dòng tâm sự mà bận mất... mai viết tiếp vậy
 
Ðề: chuyện tình buồn

Hương Sơn à! Sao lại gởi 1 bài buồn đến vậy, khiến người đọc phải rơi nước mắt chứ?

Tại sao đàn ông và đàn bà đều khó hiểu vậy? Yêu mà ko nói ra, còn cố diễn nữa.........

Thực sự mình đã rơi nước mắt khi đọc bài này, thương cho cả hai nhân vật,,,,,,,,,hay thương cho chính bản thân mình ?

Ngày đó.........................!

Mới vào cấp 3 thôi , nhỏ bé lắm, ngây ngô lắm và rùi quen với 1 anh lớp 12, tụi nó thường viết thư qua ngăn bàn (nó và anh ngồi cùng chỗ và nó đã khiêu chiến với anh vì anh toàn viết linh tinh ở bàn) .Dần rùi thành thân , nó và anh lại đi chơi với nhau. Ôi những buổi chiều hè cùng đạp xe trên đường,,,,nó thích vậy lắm , vì nó là cô bé hay mơ mộng mà! Biết bao kỉ niệm thân thương giữa nó và anh. Nó biết nó đã dành cho anh 1 thứ tình cảm đặc biệt trên mức bạn bè rồi, nhưng nó ko thể nói ra, cũng như né tránh ý nghĩ anh cũng như vậy với nó , mặc dù nó mong điều ấy lắm ! Thế rồi.....anh đã rớt đại học..........ôi nó buồn lắm và nghĩ rằng điều ấy là tại nó tại nó mà anh đã ko học chăm.............và nó quyết định ko gặp anh , ko đi chơi với anh, ko liên lạc gì với anh nữa.

Thời gian trôi qua, dù ko gặp nhưng tình cảm của nó cứ lớn dần lên. Giờ anh đã là sinh viên rồi ...........

ôi chán thế , đang dòng tâm sự mà bận mất... mai viết tiếp vậy
câu chuyện bạn đang kể dở dang là có thiệt hả, có liên quan tới bạn hả
 
Ðề: chuyện tình buồn

câu chuyện bạn đang kể dở dang là có thiệt hả, có liên quan tới bạn hả
Buồn.................muốn viết nốt câu chuyện và chỉnh sửa tý teo câu chữ , nhưng ......đã có người đọc mất rồi .........+ bi giờ ko còn cảm xúc như lúc đó nữa.

Nó ----1 con bé ....Giấu cảm xúc của mình là giỏi nhất sẽ chẳng dễ dàng bộc bạch tâm sự của mình ra đâu.....! Chẳng hiểu sao sau khi đọc xong bài của Hương Sơn đăng lại .......vít ra những dòng chữ ấy.

Tưởng là chưa có ai đọc nó sẽ sửa bài xoá " quách" đi, ai dè bác trưởng thôn đã dòm tới nơi rùi ..............Hix ! đọc chắc bác đã bít có thật hay ko ? và Nó là ai rùi chứ ? Còn phải hỏi nữa sao?

Dù sao cũng thanks ! vì bác đã đọc bài
 
Ðề: chuyện tình buồn

ÔI! thât là buồn......................Buồn đến nỗi phải nhỏ lệ luôn nè
đọc xong câu chuyện mình lại nhớ tới mối tình đầu của mình quá hixhix
Lúc mình học lớp 11 ah mình da yêu một anh chàng khá dẹp trai đó nhung bây giờ người í đã cưới vợ mật rồi huhuh:k5931592:
 
Ðề: chuyện tình buồn

Hương Sơn à! Sao lại gởi 1 bài buồn đến vậy, khiến người đọc phải rơi nước mắt chứ?

Tại sao đàn ông và đàn bà đều khó hiểu vậy? Yêu mà ko nói ra, còn cố diễn nữa.........

Thực sự mình đã rơi nước mắt khi đọc bài này, thương cho cả hai nhân vật,,,,,,,,,hay thương cho chính bản thân mình ?

Ngày đó.........................!

Mới vào cấp 3 thôi , nhỏ bé lắm, ngây ngô lắm và rùi nó quen với 1 anh lớp 12, tụi nó thường viết thư qua ngăn bàn (nó và anh ngồi cùng chỗ và nó đã khiêu chiến với anh vì anh toàn viết linh tinh ở bàn) .Dần rùi thành thân , nó và anh lại đi chơi với nhau. Ôi những buổi chiều hè cùng đạp xe trên đường,,,,nó thích vậy lắm , vì nó là cô bé hay mơ mộng mà! Biết bao kỉ niệm thân thương giữa nó và anh. Nó biết nó đã dành cho anh 1 thứ tình cảm đặc biệt trên mức bạn bè rồi, nhưng nó ko thể nói ra, cũng như né tránh ý nghĩ anh cũng như vậy với nó , mặc dù nó mong điều ấy lắm ! Thế rồi.....anh đã rớt đại học..........ôi nó buồn lắm và nghĩ rằng điều ấy là tại nó tại nó mà anh đã ko học chăm.............và nó quyết định ko gặp anh , ko đi chơi với anh, ko liên lạc gì với anh nữa.

Thời gian trôi qua, dù ko gặp nhưng tình cảm của nó cứ lớn dần lên. Giờ anh đã là sinh viên rồi ...........

ôi chán thế , đang dòng tâm sự mà bận mất... mai viết tiếp vậy

cụt hứng vì bà mèo này thật chắc giết bà wa:cool1::cool1:
-----------------------------------------------------------------------------------------
ÔI! thât là buồn......................Buồn đến nỗi phải nhỏ lệ luôn nè
đọc xong câu chuyện mình lại nhớ tới mối tình đầu của mình quá hixhix
Lúc mình học lớp 11 ah mình da yêu một anh chàng khá dẹp trai đó nhung bây giờ người í đã cưới vợ mật rồi huhuh:k5931592:

bạn đã có chồng chưa hay vẫn canh cánh bên lòng mối tình xưa ấy người đó quả là hạnh phúc:oanuc::oanuc:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: chuyện tình buồn

Thông cảm nha tui là tui kém môn văn lắm bảo tui viết ra thật là khó, và đặc biệt là ko có tâm sự với ai bao giờ nữa . Hôm đó đọc bài ông gởi cảm xúc dâng trào quá trời nên..........Qua mất lúc cảm xúc đó thì ko có bít viết chi và từ đâu nữa hic hic. Ước chi tui học giỏi văn như mọi người có thể viết và diễn đạt hết tâm trạng của mình thì tốt quá...!:daukhowa:

:cainhau: Mà ông nói giết ai?

Hương Sơn nà :gun1:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: chuyện tình buồn

Thông cảm nha tui là tui kém môn văn lắm bảo tui viết ra thật là khó, và đặc biệt là ko có tâm sự với ai bao giờ nữa . Hôm đó đọc bài ông gởi cảm xúc dâng trào quá trời nên..........Qua mất lúc cảm xúc đó thì ko có bít viết chi và từ đâu nữa hic hic. Ước chi tui học giỏi văn như mọi người có thể viết và diễn đạt hết tâm trạng của mọi người thì tốt quá...!:daukhowa:

:cainhau: Mà ông nói giết ai?

Hương Sơn nà :gun1:

hôm nay bận quá hoà bình một ngày nhé
 
Ðề: chuyện tình buồn

Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
 
Ðề: chuyện tình buồn

sao không thấy đưa tay và chân ra nhỉ???:phienghe::phienghe:
:phienghe: => Bác Sơn đó hả? :gatdau: đưa 2 tay + 2 chân ra để oánh + đá bác à?

hi hi Vậy thì ok bácsơn :danhchetne: vân anh

còn đá thì đợi tý tập thể dục xong đã :ibbanana:
 
Ðề: chuyện tình buồn

khủng khiếp wa ác độc quá ghê gớm quá
 
Ðề: chuyện tình buồn

Lại có chiến tranh nữa rồi.....Giống Hamas và Ixraen quá......Chiến đê......:k6095867:
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top