Câu chuyện tình yêu

Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi
------------------------------------------
Khi có niềm tin là khi đó còn có sự chờ đợi. Có 1 câu nói "có niềm tin là có tất cả''. Nhưng nhìu khi cs đâu phải như vậy. Hãy tuỳ cơ mà ứng biến thui
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

bạn nói đúng ! phải có niềm tin!:dancing::dancing::dancing:
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Có niềm tin thì có sự chờ đợi, nhưng đôi lúc niềm tin lại khiến cho ta càng mệt mõi , và đến một lúc nào đó niềm tin sẽ biến thành nỗi tuyệt vọng bạn àh !
Lúc đó chắc hẳn bạn sẽ rất buồn và cảm thấy con tim mình nhói đau và bạn sẽ nghĩ rằng giá như ta không chờ đợt và không đặt niềm tin quá nhiều thì sẽ không đau như bây giờ !
Tôi đã từng chờ đợi và đặt niềm tin quá nhiều vào đối phương , cuối cùng đối với tôi chỉ là con số 0, ngược lại tôi cảm thấy tim mình như ............
Tôi rất buồn giá như thời gian quaytrở ngược lại tôi sẽ ko đặt niềm tin vào bất cứ người nào hết , nhưng đã quá muộn để tui nghĩ ra .
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

có niềm tin thì có sự chờ đợi, nhưng đôi lúc niềm tin lại khiến cho ta càng mệt mõi , và đến một lúc nào đó niềm tin sẽ biến thành nỗi tuyệt vọng bạn àh !
Lúc đó chắc hẳn bạn sẽ rất buồn và cảm thấy con tim mình nhói đau và bạn sẽ nghĩ rằng giá như ta không chờ đợt và không đặt niềm tin quá nhiều thì sẽ không đau như bây giờ !
Tôi đã từng chờ đợi và đặt niềm tin quá nhiều vào đối phương , cuối cùng đối với tôi chỉ là con số 0, ngược lại tôi cảm thấy tim mình như ............
Tôi rất buồn giá như thời gian quaytrở ngược lại tôi sẽ ko đặt niềm tin vào bất cứ người nào hết , nhưng đã quá muộn để tui nghĩ ra .

bạn đừng quá thất vọng...rồi một lúc nào đó hạnh phúc sẽ tìm đến bạn...

Chúc bạn may mắn và cả mình nữa
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Hạnh phúc không biết có tìm tới tôi không nữa , hạnh phúc cũng jống như mạng điện thoại di động dazy ? hiện tại đã phủ sóng hết rùi , và mình ở ngoài vùng phủ sóng hay sao ma không thấy hạnh phúc đến bạn àh
hhhhhhhhhhuuuuuuuuuuuuu
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Hạnh phúc không biết có tìm tới tôi không nữa , hạnh phúc cũng jống như mạng điện thoại di động dazy ? hiện tại đã phủ sóng hết rùi , và mình ở ngoài vùng phủ sóng hay sao ma không thấy hạnh phúc đến bạn àh
hhhhhhhhhhuuuuuuuuuuuuu

bạn nói sao chứ mình thấy dạo này nhiều mạng di động phủ sóng toàn quốc lắm a'...

biết đâu nó vô tình nó phủ sóng ngay bạn thì sao !!
 
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Hạnh phúc không biết có tìm tới tôi không nữa , hạnh phúc cũng jống như mạng điện thoại di động dazy ? hiện tại đã phủ sóng hết rùi , và mình ở ngoài vùng phủ sóng hay sao ma không thấy hạnh phúc đến bạn àh
hhhhhhhhhhuuuuuuuuuuuuu

Có nhìu cách hiểu hạnh phúc # nhau mà. Nhưng mình nghĩ bạn đừng nên tuyệt vọng quá.
"Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai có can đảm - biết khát khao - biết hy sinh và bít sống vì người #"
Mạng điện thoại phủ sóng Toàn quốc thì làm sao bạn nhằm ngoài đc, chỉ là đôi khi mạng bị chập chờn hay mất sóng 1 chút thui.Mình tin bạn sẽ tìm được hạnh phúc.Còn hạnh phúc với mình thật đơn giản nên mình luôn thấy hạnh phúc
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Tình yêu có hay không cho sự chờ đợi

Có nhìu cách hiểu hạnh phúc # nhau mà. Nhưng mình nghĩ bạn đừng nên tuyệt vọng quá.
"Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai có can đảm - biết khát khao - biết hy sinh và bít sống vì người #"
Mạng điện thoại phủ sóng Toàn quốc thì làm sao bạn nhằm ngoài đc, chỉ là đôi khi mạng bị chập chờn hay mất sóng 1 chút thui.Mình tin bạn sẽ tìm được hạnh phúc.Còn hạnh phúc với mình thật đơn giản nên mình luôn thấy hạnh phúc
Phat lộc nghĩ bạn đang yêu đúng hok ! nên bạn cảm thấy lúc nào cũng tự tin và hạnh phúc , lúc trước phatloc lúc nào cũng tự tin hết , nhưng jờ thì ăn không ngon , ngủ không yên, lúc nào cũng có tâm trạng buồn buồn , đôi lúc mình ko bít mình đang buồn chuyện jì nữa , chắc là bị thất tình wá huuuuuuuu
 
Sao anh không ở bên em ?

Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái.

Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.



Trời có lúc không thuận theo lòng người

Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa.

Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.


Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .

Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ.

Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân.

Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.

Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời.

Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích.

Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa....


xikechu - ST
 
Ðề: Giấc mơ tan.

Mơ để thấy đời đẹp hơn.
Nhưng mơ rồi để thất vọng nhiều hơn.
Buồn ghê.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Khi giấc mơ đi rồi tôi chỉ còn thấy cô đơn thôi.
Cuộc đời này là thế sao?
Tôi không thấy một sự thực nào như trong giấc mơ của tôi cả.
 
Sửa lần cuối:
Kỳ quan của mỗi người

Đối với thế giới có lẽ E sẽ chỉ là một ai đó. Nhưng với A Em là cả thế giới. 7 Kỳ Quan Của Riêng Anh
Khi anh đọc thấy người ta rầm rộ bầu chọn bảy kỳ quan của thế giới, mỗi người chọn cho mình một kỳ quan riêng. Anh cũng vậy nhưng với anh, kỳ quan mà anh lựa chọn rất đặt biệt và không gì sánh được.

1. Giọt nước mắt của em khi em khóc
Anh thật sự xúc động khi thấy những giọt nước mắt lăn trên đôi má em. Không có công trình kiến trúc, khung cảnh thiên nhiên nào có thể làm anh xúc động đến vậy.

Mỗi khi em khóc, trái tim anh như cũng rơi lệ. Anh đau lòng vì chính mình đã khiến em phải khóc. Nước mắt em rất quý giá, vì vậy em đừng khóc vì những vấp ngã trong đời, đừng khóc khi thấy sự dối trá của những kẻ không biết trân trọng tình cảm. Anh muốn nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc của em khi em đón nhận tình yêu từ cuộc sống và từ những niềm hạnh phúc.

Cảm ơn những giọt nước mắt ấy vì chúng giúp anh nhận ra điều gì là đúng, là sai, nhận ra em thật sự quan trọng thế nào.

2. Khuôn mặt rạng rỡ của em mỗi khi em cười


Điều anh muốn nhìn nhất không phải là cảnh hoàng hôn xuống, hay cảnh mặt trời mọc mà chính là ánh mắt long lanh của em, khuôn mặt rạng rỡ của em mỗi khi em cười.

Anh từng nhiều lần thấy cảnh mặt trời mọc lên trên biển, từng nhìn thấy hoàng hôn khuất sau chân núi, nó rất đẹp. Anh đã có lần nghĩ cảnh tượng này đẹp nhất trong những gì mình thấy. Đến khi anh bắt gặp ánh mắt của em cười, anh mới biết với anh nó đẹp hơn tất thảy. Em hãy luôn cười em nhé. Đây là kỳ quan rất đặc biệt đấy.

3. Khi em nằm ngủ


Bình yên lắm mỗi khi được thấy em nằm ngủ. Khi đối diện với cuộc sống là những tiếng còi xe, tiếng người qua lại, sự ồn ào... được nhìn thấy em ngủ làm mọi thứ dường như tan biến. Không còn ồn ào. Chỉ em nằm đó với không gian lặng lẽ và bình yên.

4. Khi em hờn dỗi

Mỗi khi em hờn dỗi, khoé mắt em, ánh mắt em làm cho anh thật sự bối rối.

Em đã cho anh thấy mình cần có em bao nhiêu và không thể thiếu vắng em được trong cuộc sống này. Cảm ơn vì những điều em mang lại. Anh sẽ cố gắng để đến một ngày em thật sự tự hào về anh về người mà em yêu.

5. Khi em ôm chặt tay anh

Khi em ôm chặt tay anh, ngả đầu trên vai anh, giây phút đó em đã mang đến cho anh một nguồn sức mạnh, một niềm tin, khát vọng về một tương lai có anh và em.

Em không nhỏ bé khi ôm chặt tay anh, chính em là bước nối dài của anh, là tương lai mà anh muốn, anh muốn được bên em, được gần em.

6. Khi em ngả đầu trên ngực anh

Em làm cho anh thấy mình thật mạnh mẽ. Và anh muốn trưởng thành hơn mỗi ngày để làm chỗ dựa vững chắc cho em. Nó cũng là nguồn lực động viên anh làm được những điều mà anh từng nghĩ là không thể.

Mỗi khi em nằm trên ngực anh, anh bỗng thấy mình thật giá trị biết bao. Em như một cô gái nhỏ bé cần sự che chở của anh. Điều đó làm cho anh muốn mình hoàn thiện hơn nữa để là người đàn ông đích thực em cần.

Hình ảnh em ngả đầu trên ngực anh là một trong những hình ảnh không gì có thể sánh được. Người ta có thể tạo ra được nhiều thứ nhưng không ai có thể tạo ra sự kỳ diệu này, một kỳ quan kỳ diệu và tuyệt đẹp cho riêng anh.

7. Khi em ngượng ngập, e ấp, nũng nịu
Như là ánh nắng ban mai, như hạt sương ban sớm, em thật đẹp mỗi khi ngượng ngùng. Không gian dường như dừng lại, mọi thứ đều nở hoa và em của anh thật đáng yêu.

Đôi khi những gì đẹp đẽ lại là những gì mắt thường không thể thấy, chỉ có thể cảm nhận từ trái tim.

Trong ý nghĩa của thần học, con số 7 là con số trọn vẹn. Bởi thế mà người ta chọn 7 kỳ quan cho thế giới chứ không phải là 8 hay là 6. Và những gì người ta chọn những gì đẹp đẽ nhất. Cũng vậy với anh, em là cả thế giới của anh, tất cả những gì anh muốn sống, thế giới của anh là chính em.

Em là một người đặc biệt không gì có thể sánh bằng cho riêng anh cho chính mình em, chỉ cần có em là anh đã có cả thế giới cho riêng mình. Mặc cho người ta nói thế nào đi nữa với thế giới của riêng họ, em là kỳ quan tuyệt đẹp nhất của anh, anh có thể đánh đổi mọi thứ, làm mọi thứ để cho chính em là cho thế giới của anh.
 
Mặt trời và mặt trăng

Ngày xửa ngày xưa khi đất trời vẫn còn chưa phân rõ ranh giới. Có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Người con gái tên là Mặt Trăng và người con trai tên là Mặt Trời. Một hôm Mặt Trời nói với Mặt Trăng: "Em à, chúng ta cứ ở bên nhau mãi thế này có vẻ như không ổn lắm. Chúng ta thử xa nhau một lần xem sao. Hôm nay anh sẽ đi sang dãy núi bên kia. Anh hứa với em rằng tối nay anh lại về".

Thế rồi Mặt trời ra đi. Mặt Trăng ở nhà chờ đợi. Một ngày đối với Mặt Trăng như quá dài rỗi phút chốc nàng không còn kiên nhẫn được nữa. Nàng quyết đinh ra khỏi nhà đi tìm Mặt Trời. Nhưng khi nàng vừa ra khỏi nhà thì cũng là lúc Mặt Trời trở về. Không thấy người mình yêu ở nhà Mặt Trời lo lắng hơn bao giờ hết. Chàng biết làm gì đây? Mặt Trời đành ở nhà đợi người yêu của mình trở về. Và hình như cũng như Mặt Trăng chàng cũng không đủ kiên nhẫn để đợi. Chàng nghĩ rằng có thể Mặt Trăng đã đi sang dãy núi bên kia để tìm chàng. Thế rồi chàng cất bước ra đi. Lúc chàng đi cũng chính là lúc Mặt Trăng xinh đẹp về tới nhà.... cứ như vậy Mặt Trăng và Mặt Trời vẫn đi tìm nhau từ ngày này sang ngày khác và có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ tìm được nhau nữa.

Tình yêu là vậy đấy, nhiều lúc tình yêu rất cần có những khoảng cách. Nhưng hơn hết tình yêu cần sự kiên nhẫn. Cuộc sống không đơn giản chỉ có tình yêu, cuộc sống còn có nhiều khó khăn thử thách. Hãy tin tưởng vào người bạn yêu thương và cùng nhau vượt qua những khó khăn thử thách đó. Khi đó bạn mới biết thế nào là tình yêu thực sự.

...Khi Mặt Trời đi ra khỏi nhà để tìm Mặt Trăng, Mặt Trời đã gặp rất nhiều người, vốn là người lịch sự, hòa nhã, dễ mến và vui tính, Mặt Trời không muốn làm mất lòng ai cả, vì vậy chàng vui vẻ tiếp chuyện với bất cứ ai muốn nói chuyện cùng chàng.

Cách cư xử của Mặt Trời thực sự cuốn hút rất nhiều người, ở đâu có Mặt Trời là ở đó bừng lên niềm vui. Các cô gái đem lòng yêu thương Mặt Trời rất nhiều. Vốn là người kín đáo, Mặt Trời không nói cho họ biết rằng chàng đang đi tìm Mặt Trăng, chàng âm thầm đi tìm Mặt Trăng...

Rồi có một lần, Mặt Trăng đi tìm Mặt Trời vào buổi sớm, nàng ngỡ ngàng khi thấy Mặt Trời đang vui vầy cùng bè bạn. Nàng vô cùng đau khổ vì nghĩ rằng Mặt Trời không còn nhớ đến mình nữa... nàng quyết định sẽ lánh xa Mặt Trời... và Mặt Trời không bao giờ còn gặp lại được Mặt Trăng nữa...

Đôi khi vào sáng sớm, tôi vẫn thấy Mặt Trăng mờ mờ phía sau mặt trời. Chắc hẳn Mặt Trời không thể hiểu được tại sao mình không gặp được Mặt Trăng, và Mặt Trăng cũng không thể hiểu nổi!


(Sưu tầm)

:kingkong: Hichic các pác nghĩ sao?
Đúng là tình yêu cũng cần có khoảng cách nhưng là bao lâu và bao xa thì đủ? :thodai:
 
Sửa lần cuối:
Ðề: Mặt trời và mặt trăng

Bao xa và bao lâu thì ko biết, nhưng đừng như Mặt trời với Mặt trăng là được rùi, dù lâu lâu mình vẫn thấy Mặt trời và Mặt trăng trên một đường thẳng:nguguc:
 
viết cho người em yêu

chẳng bao giờ anh đọc được những dòng này, và em cũng ko muốn anh biết, ânh f! em ko biết từ khi nào yêu anh, rùi từ khi nào thấy lo lắng về cái tương lai phía trước của cả anh của em nữa,em nhận ra rằng anh yêu em, hay ít nhất thì anh cugnx nói vậy, và nhìu khi em cugnx thắc mắc lắm rằngt hực tế em có yêu anh không vậy, anh à! cuộc đời đầy rẫy cán dỗ, đầy rẫy những khó khăn và sao có những khó khăn có lẽ em chẳng thể vượt qua đâu anh à, !
P à! chưa bao giờ em đề cập tới tương lai 2 đứa mình, chưa bao giờ em giám nghĩ xa hơn như về một đám cưới, chưa bao giờ em nghĩ mình có thể đến với nhau, anh có hỉu lòng em ko anh!... em cugnx thuộc người mê tín lắm,.... cộng thêm cái tuổi đinh mão của cả anh và em mà trong lòng em ko thể phản ứng gì mỗi khi em đặt tên anh tên em, len thử 1 trang bói vui nào đó,
Đổi tình bạn sang tình yêu
Như chàng Kim Trọng gặp Kiều
Ái ân bạn đời khóc cùng xuân
Tình yêu bạn sẽ sang xuân một lần
em đọc mà thực sự em muốn khóc vậy đó, nhìu khi em nghĩ rằng chẳng đúng đâu, vì tương lai là của chúng mình là do bản thân mình tạo lập nhưng rùi em lại ko thể vượt qua những suy nghĩ đó, cái suy nghĩ về gia dình anh gia đình em,về tuổi tác 2 đứa, tương lai sự nghiẹp 2 đứa sao àm nó mịt mù thế, cũng dường như ko nhìu người ủng hộ mình đâu anh, em cugnx hỉu hơn khi mẹ anh cũng là một "thầy bói", em tin là mẹ cũng có một nhận xét gì đó về chúng mình rùi phải không anh, em sợ xa anh, sợ sẽ ko cùng anh buốc đi trên con đường phía trước và cũng sợ phải rời xa anh mãi mãi, có lẽ vì 6 năm bên anh, đã là khảong thời gian em nhận ra, em biết phải làm sao khi nói anh dặt niềm tin anh nhé mà em lại chẳng có niềm tin vào ngày mai đâu anh, bé yêu anh nhiều, và anh cugnx đừng bao giờ rời xa bé nha anh!,
 
Bởi cái tình online!

[you] nghĩ sao về TÌnh online?? Đọc bài viết và nêu ý kiến riêng của mình nha!

Trong thời đại Internet ngày nay, nhân viên văn phòng được kết nối tới một thế giới rộng lớn với xa lộ tin thẳng tắp và những khuôn mặt vàng online. Chính những khuôn mặt vàng luôn luôn cười mỉm này khiến người ta dễ yêu nhau hơn.

Ở nhà, quần quật với cơm nước vắt óc hôm nay ăn gì khỏi nhạt mồm, với con cái học sách cải cách không-giải-nổi, với chồng thờ ơ, với vợ lãnh cảm, với những thứ offline buồn tẻ đến phát khóc, người viên chức văn phòng đã thấy cần lắm ở đời này một lối thoát cho mình.

Đến cơ quan, núi công việc làm ta stress là chuyện như cơm bữa, nhưng ngồi chơi xơi nước cũng làm ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi pha. Ta thấy hình như phải có một cái gì đó để ta đi tìm. Thì mạng đã đến với những tính năng thần diệu, dù chat bằng Yahoo hay Skype, dù Gmail hay Hotmail, dù blog 360 hay forum, nó đã giải đáp cho ta điều ấy.

Chưa cần sự giải thoát (thoát đi đâu bây giờ?), chúng ta đã có một sự giải tỏa. Nơi ấy, đâu đó ở đầu kia cái mạng này, một tâm hồn ta đã đợi từ lâu. Biết đâu đấy, trong đám đông online chat với một người, lại chả có người thay đổi đời (ảo) của ta.

Giữa đời thường, đã bao giờ ta nghĩ đến có ngày, ta hiện lên duyên dáng và không một chút khiếm khuyết chưa? Ta tha hồ tô vẽ cho sự hiện diện của mình trên cõi ảo, mất gì đâu nếu ta cho người khác tha hồ tưởng ta cao hơn, xinh hơn, và lắm thứ hay ho úp mở chờ người đến... khai quật.

Mà nếu có khiếm khuyết cũng là để tôn lên cái sự đầy ăm ắp của ta trong mắt người chat với mình. Ta càng khiêm tốn, càng chối “mình bình thường lắm”, bạn chat càng nghĩ ngược lại. Tại sao lại phải từ chối một điều bất ngờ chứ? Trong cuộc sống với gia đình mình, với đời sống chồng vợ tưởng như đã đóng băng, những cảm xúc ngủ yên sau bao năm ùa về chỉ qua vài lần trò chuyện qua mạng.

Mạng đã thành tai, mắt, miệng của ta, thành các giác quan tiếp xúc; ta không có mạng ta thành người tàn phế. Đọc một lời hỏi thăm của “anh ấy”, tức người ta mới quen qua mạng, ta tha hồ tưởng tượng văng vẳng bên tai giọng nói ngọt ngào trầm ấm (biết đâu hắn ta giọng khê nồng thuốc lá). Và cô gái nào hiện diện trên mạng cũng đầy lôi cuốn, cho dù cô ấy chỉ có cái lời rao hay avatar độc đáo. Còn lại, cô ấy ra sao, hãy gắng chờ...

Yêu thì muôn hình vạn trạng, song với dân văn phòng, yêu qua mạng là một cách thức có vẻ an toàn và đầy tính... tiện thể. Với cư dân mạng, sống nghĩa là online, mà online với dân văn phòng thì chỉ là available, sẵn sàng chat với cả thế giới! Rồi hỏi thăm nhau vài câu rất thường: ăn ngủ đi lại ra sao, hôm nay công việc của em bận quá, anh lại gặp chuyện nhức đầu ở văn phòng, rồi chắc mẩm anh ấy/cô ấy cũng đang hồi hộp chờ ta trả lời.

Những câu hỏi thường ngày chồng hay vợ ta cấm có hé răng ra dành cho ta, nay bật ra từ những dòng chữ trên cửa sổ chat một cách dịu ngọt từ tâm. So sánh hai thế giới thì lúc nào cũng đầy khập khiễng, nhưng với những kết quả khiến ta chùng lòng như thế này, chúng đẩy ta đến độ coi việc trở về nhà chỉ còn là một thói quen, chứ tâm hồn ta đã thay màu ân ái từ lâu.

Tình yêu từ khi đã bị dập vùi quyết liệt trong quan hệ vợ chồng, lại có thể nhen nhóm từ cách thức mà ngày ta mới đi làm, ta và cả xã hội cho rằng chat chít chỉ là trò của bọn nhãi ranh.

Thậm chí ta thấy mình còn trẻ lại, xét cho cùng trẻ lại nghĩa là khi ta thấy cồn cào như chứa cả bình axit trong bụng, và con tim đôi khi hơi loạn nhịp, khiến óc ta chỉ thị mình phải kết nối ngay với “người ấy”. Trẻ, nghĩa là có thể yêu thực sự, mà yêu nghĩa là “không bao giờ phải hối tiếc” như bộ phim trứ danh “Love story” đã dệt.

Cho dù lý trí bảo ta rằng, chỉ là cho vui thôi, chỉ ba bảy hăm mốt ngày thôi, ta chả yêu thương gì con người ấy, nhưng mà tim ta cứ bổi hổi bồi hồi khi nhận được một chút mặt trời trong nước lạnh, những lời hỏi thăm lúc nào cũng có lý và dường như chỉ dành cho ta và chỉ ta lúc này mới cám cảnh mình cần một bờ vai (ảo) để khóc vùi cho quên ngày u ám . Dĩ nhiên ta biết, với ta bây giờ chả dại gì ước hai trái tim vàng, ta và người ấy chỉ cần đến nhau để giãi bày, để tán dương nhau cho thỏa tự ái mình vẫn đầy hấp dẫn. Chả hại gì, nếu như dừng lại ở đó.

Nhưng nếu ta đã thấy trẻ con mê game online như thế nào, thì giờ cuốn vào tình ái qua mạng, ta mới thấy mình có lớn cũng vẫn chả khôn hơn. Tuy ta có thể không đến nỗi nghiện chat, “internetmania” như bọn choai choai nhưng cái ám ảnh về việc mỗi ngày không thấy mặt nhau qua cửa sổ chat là thiên thu cũng làm ta điêu đứng.

Có lẽ thông qua chat, mới thấy dân văn phòng dù ngoài ba mươi vẫn khờ dại như thường, trái tim vẫn dễ đập loạn nhịp trước những tấn công ong bướm ầu ơ. Ta có thể ngẩn ngơ và rầu rĩ khi vừa chat với một người đi ngang qua đời mình, ấm áp và tử tế. Mà người nào ta không giữ được cũng ấm áp và tử tế hết. Cho nên tư cách dân văn phòng mách ta: mình phải hiện thực hóa quan hệ này, không thể để mình hóa dại vì một công cụ ảo. Thà nếm quả đắng một lần còn hơn liếm mép mãi vị ngọt tưởng tượng.

Rồi người bản lĩnh thì cũng kéo dài được giai đoạn online một vài tháng, còn không bản lĩnh, nhiều ham muốn thì sau vài lần chat là tình hè rực nắng, chút mặt trời đã chói chang thiêu đốt nhau khi đưa nhau ra quán ngồi.

Thực tế là những mối hẹn hò blind date thường mang lại những kết cục không lãng mạn, vì trên mạng, anh nào cũng hay chị nào cũng đẹp, ra đời mới biết mèo đen mèo trắng cũng vẫn hoàn mèo.

Dĩ nhiên đa số gặp nhau vài lần là chán, vì ta lại hiện nguyên hình là những vợ những chồng chán nhau ở nhà kia, với đời sống xám xịt thực tại nhưng lại ra sức trang trí cho cái đời ảo của mình. Nhưng nghĩ mà xem, vài lần gặp nhau giữa đời này cho dù kết cục đến đâu, cũng là cái đem lại những phút giây bất bình thường cho đời mình.

Đến nước này, sau khi đã lang thang trên mạng chán chê, lại không đi gặp mặt, có mà điên! Ta đã trót phóng một mũi tên, hay là thần Tình ái đã bịt mắt ta mà cho ta đâm lao, thì giờ ta phải theo tới cùng, dù cái lao đâm vào miệng một hoàng tử cóc chốn đầm lầy hay vào tim một anh trai dân văn phòng bụng bia miệng hôi rình thuốc lá thì cũng đã là đến đích. Còn hơn là nuôi mãi khối cô đơn tuyệt vọng trên mạng.

Cái cồn cào tưởng như của một thời quá khứ khi ta còn trẻ mới có, nay bừng dậy trong ta, khiến ta như muốn đốt cháy mình mà lao đến điểm hẹn. Những buổi trưa Hà Nội, giăng giăng những quán cà phê quanh các công sở, hai tiếng nghỉ trưa là đủ để khám phá ra bản lai diện mục của tâm hồn đã đợi ta từ kiếp trước.

Đừng vội sợ rằng cuộc hẹn không như ý. Khi người ta cần nhau, họ cũng biết thể hiện mình không đến nỗi nào. Và cũng chỉ cần thế thôi, những phút giây ngoài vợ ngoài chồng, cho nó đánh tan cảm giác ê chề của thực tại không chút hấp dẫn.

Rồi món lạ vẫn chỉ là món lạ, qua phút giây ban đầu, có mạnh dạn nằm bên nhau trong nhà nghỉ thì cũng chỉ để thay cho một trạng thái chơi vơi không biết mình nên tới hay lui.

Đời chẳng như là mạng, mà cực bĩ là ta ngộ ra mạng hóa ra chỉ là đời xào đi nấu lại. Tỉnh táo ra thì hai bên chia sẻ nguồn cơn. Trai có vợ gái có chồng. Con mình năm nay vào cấp hai. Anh ấy vợ mới có bầu. Cùng cảnh ngộ tưởng như dễ thông cảm với nhau hơn. Lúc này, ai thành thật lại hóa hay. Còn những ai kì vọng về một ý trung nhân thì tự chuốc bẽ bàng.

“Anh ấy” thực ra không thú vị như trên mạng, trông như thằng dở người, có khi cũng chẳng bằng “người nhà mình”. Cô nàng béo như con cun cút mà dám nhí nhảnh bảo “em hơi tròn đấy anh ơi”... Chỉ cần vài hạt sạn như thế là thấy chúng ta thật đáng thương. Phản ứng hóa học đã xảy ra, những gì bay bổng nhẹ nhàng đã bay hơi, đã thăng hoa hết, phần kết tủa còn lại chỉ là những xỉ than lổn nhổn xám xịt.

Chúng ta theo đuổi mối tình tuyệt vọng mà biết ngày mai rất có thể mình không gặp lại. Chúng ta tuyệt vọng bởi vì ngay cả điều hoang đường nhất trong đời ta đã cố làm, nhưng kết quả lại tầm thường như bao điều vẫn trôi qua nơi văn phòng. Mỗi lần vùng lên, là một lần con đường về thực tại ngắn hơn, không có gì khúc khuỷu cả.

Chúng ta buồn cho cả mối tình công sở của mình, chúng ta hơi hận cái môi trường công sở quá dễ dãi cho ta phiêu lưu đi tìm một mối tình sơ-cua giải sầu tiêu khiển trong lúc con tim mù lòa không biết bấu víu vào đâu. Nó lại không trải thảm cho ta quay về mỉm cười hồi tưởng giây phút “lăng nhăng” vừa qua mà chỉ là phút trả tiền cà phê với tiền phòng hai tiếng đồng hồ.

Nhưng lỗi tại ai, nếu như ta vẫn cứ run rẩy khi hôm nay online, có vài lời tán tỉnh gửi đến. Đầy người đạo đức nhưng tâm thế nổi loạn có thừa. Ta thì không, không đời nào mối tình qua mạng lại có thể giật đổ mái ấm thiếu tình thương ta vẫn sống hằng ngày.

Ta chỉ mong một chút quà ngon, một món phở ăn xong vẫn thèm, chứ ta đâu có mong đợi một ngày thành món chính trong thực đơn. Dạ dày ta chỉ xơi được cơm thường hằng ngày, thì tình ái của ta cũng chỉ mong bơm máu mạnh hơn về tim phút chốc.

:cogidau: ST--Saga
 
Ðề: Mặt trời và mặt trăng

Chip_coi ơi ! Cuộc sống mà, đôi khi không phải lúc nào mình muốn là được đâu. :tuivotoi:
Hihi Nhưng dù sao đi nữa thì vẫn phải cần có niềm tin phải không?
Tặng chip bài này nè :
BẠN CÓ BIẾT NGAY LÚC NÀY :
- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
- Có ai đó quan tâm đến bạn .
- Có ai đó rất nhớ bạn


- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn .
- Có ai đó muốn ở bên bạn .
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn .
- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
- Có ai đó muốn nắm tay bạn .
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc .
- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn .

- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn .
- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
- Có ai đó muốn ôm bạn vào lòng
- Có ai đó đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ

- Có ai đó muốn khóc trên bờ vai của bạn
- Có ai đó nghĩ về bạn suốt cả đêm
- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn .
- Có ai đó đang muốn cười với bạn


- Có ai đó cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ
- Có ai đó đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn
- Có ai đó luôn tin tưởng ở bạn .
- Có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn
- Và có ai đó muốn bạn gửi trang này cho họ...

Hãy nhớ rằng, bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó ...
 
Nếu một mai

Nếu một mai đường đời không chung bước

Anh có buồn khi mỗi đứa một phương?

Nếu ta nhớ xin ghi vào lòng tất cả

Một tình yêu, một thuở đi về.

Nếu một mai ta quên nhau vội vã

Bởi cuộc đời là vòng xoáy vô biên

Em sẽ cố nghĩ rằng anh cao thượng

Để tim mình không giá buốt vì đau.

Nếu một mai vô tình ta chợt nhận

Trên bước đường có kẻ dõi mắt theo

Anh hãy nhớ thời gian không trở lại

Và em - cũng chẳng phải ngày xưa.

Nếu một mai ta tình cờ gặp lại

Tình yêu đầu biết chẳng thể nguôi ngoai

Nhưng hãy cố - quên - dù - lòng - đang - rất - nhớ

Đống tro tàn khơi lại chỉ càng đau?!
 
Chuyện tình của Dissovle

Sau đây câu chuyện của Dissovle có lẽ tự biên soạn thành văn cho ...
Văn ngày xưa học toàn 5 điểm, mong mọi người có gắng gặm hết nhá.

Có lẽ như trong cuộc sống này ai cũng mãi cố tìm một điều gì đó thật giống với cái mình đã từng nhận, đã từng gặp, và đã từng ao ước.

Cái cuộc sống bận rộn làm cho nó quên hết thời gian trôi nhanh qua. Đã 4 năm rồi, từ khi nó bước chân lên Sài Gòn này, nó chưa quen một ai. Không ai hiểu vì sao nó không có bạn gái, không phải vì nó quá xấu, nó cũng dễ nhìn, hơi luộm thuộm, ngoài ra tất cả mọi thứ đều bình thường như mọi người mà lại không có bạn gái thì thật là lạ.
Cái thời học phổ thông, ôi biết bao nhiêu là kỷ niệm, và đối với nó sẽ là những kỷ niệm thật đẹp. Trong cái kỷ niệm đẹp đó là hình tượng .... vẫn mãi theo nó đến bây giờ.
Em, cái biệt danh mà khi ai nghe qua củng mỉn cười, Mọi người trong lớp ai cũng gọi nhỏ bằng cái tên đó. Em một con người bé nhỏ, nhí nhảnh, dễ thương mà nó đã bỏ vào một ngăn thật kín, thật sâu trong trái tim của nó.
Không biết từ lúc nào, nó thương Em, lúc đầu nó nghĩ chỉ là nhỏ vui tính nè, dễ thương nè, và hòa đồng nữa. Nó nghĩ ai ai cũng có cái cảm xúc này với gari thôi.
Cái ngày Liên Hoan lớp 12 thật vui, chưa bao giờ mà cảm giác vui buồn lại lẫn lộn đến như vậy, những lòng nhật ký, lưu bút trao tay truyền viết viết, Và cái ngày đó sẽ không bao giờ nó quên vì ....
"Em nè ra ngoài Hòa có một chuyện muốn nói ..."
Chuyện gì thế Hòa
Eo ôi, ở đây không nói được, ra ngoài nhé!
Ờ.
>>>>
Em nè, em có biết không hình như Hòa á thương gari đó.
Hì. Đùa hòai nè Hòa.
Không phải đùa đâu nhé, Hòa nói thiệt đó, không hiểu từ bao giờ mà hòa thích và mến em lắm lắm.
Hì, Hòa nè, Nhìn mặt hòa nghiêm trọng như vậy thì chắc có lẽ là thật rồi. Nhưng Hòa ơi chuyện này á, Chúng mình còn bé, mới học xong 12 à, Chuyện này Mình chưa bao giờ nghỉ tới.

Nó ôm một nỗi thất vọng trong người, và còn thất vọng hơn khi năm đó nó thi rớt Đại Học. Nó bỏ lên Sài gòn tự trốn tránh chính mình, Hình tượng gari Lúc nào cũng ở trong nó. Nó không gạt đi được. Mỗi gặp một người con gái nào nó đều đem so sánh với em.
Và rồi cái ngày nó chờ hoài cũng đến. Nó gặp gari trong đám cưới của một người cùng lớp. Gari đã chấp nhận tình cảm của nó. Nhưng không phải là chấp nhận một cách bình thường "Em cảm ơn tình cảm của Hòa dành cho Em ...)

Mai mình viết tiếp nhá, Nay hết giờ học trên lớp rồi, Bị đuổi về
Văn dở quá, mọi người cố gắng gặm nhá
 
Sửa lần cuối:
Buổi sáng của em, của tôi

close bye Dissovle.
Sorry!!!
 
Sửa lần cuối:
Sự tích trái "Sầu Riêng"

SỰ TÍCH TRÁI SẦU RIÊNG

Nguyễn Hữu Hiếu

Hồi ấy, vào thời Tây Sơn, tại vùng Đồng Nai có một chàng trai văn võ kiêm toàn. Trước cuộc khởi nghĩa của Tây Sơn, chàng đã vung gươm hưởng ứng và mấy lần cầm quân khiến bọn tớ thầy chúa Nguyễn vô cùng khiếp sợ.

Hết thời Tây Sơn, chẳng lui về quê nhà mượn nghề dạy trẻ để náo mình ẩn tích. Bổng có tin dữ loan truyền làm mọi người xao xuyến. Gia Long trở lại ngôi vua thì cũng bắt đẩu giết hại những người đã từng theo Tây Sơn. Hắn dựa vào chức tước lớn hay nhỏ mà gia hình: tư mã, quận công thì lăng trì, tùng xẻo; vệ uý, phân xuất thì đánh gậy, phạt roi…

Dân trong xóm sẵn lòng quý mến khuyên chàng trốn đi thiệt xa. Họ giúp tiền gạo và mọi thứ cần dùng trong đó có một chiếc thuyền nhỉ có mui lồng để tiện đi lại.

Và không muốn để rơi vào tay quân địch, chàng đã ra đi. Mượn dòng sông cửu long, chàng tiến sâu vào phía nam đất nước.

Một hôm, chàng cấm sào đậu ghe, lên bờ mua sắm thức ăn. Bước vào một cái quán bên đường, chàng thấy có một bà già ngồi ủ rũ bên cạnh một cô gái nằm mê man bất tỉnh. Đó là hai mẹ con đi dâng hương trên núi về đến đây thì con bệnh nặng. Vốn có biệt tài về nghề thuốc, chàng ra sức cứu chữa, cuối cùng đã giúp cô gái hồi phục được sức khoẻ. Và sẵn thuyền chàng đưa họ về tận nhà.

Nàng là gái chưa chồng, đã đến tuổi quay xa đạp cửi, lại có vẻ đẹp thuỳ mị, đã làm xao xuyến chàng trai ở tận nơi xa đến ngụ tại nhà nàng.

Sau một tuần chay tạ ơn trời phật, mẹ nàng cho biết là phật báo mộng cho hai người lấy nhau. Chàng vui vẻ nhận lời và bắt đầu cuộc sống mới ở nơi đất khách quê người.Từ đây chàng có chỗ ở nhứt định.Nhà nàng làm ruộng, nuôi tằm. Những việc đó chàng làm được cả.

Mười năm trôi qua như một giấc mộng. Hai vợ chồng quấn quít bên nhau tựa đôi chim câu. Trong vườn nhà vợ , chàng trồng thứ cây ăn trai1gọi là cây “tu-rên” mà ở xứ sở chàng không có. Lần ấy gặp kỳ trái chín đầu mùa, vợ chàng hái xuống một trái, tách vỏ đưa cho chồng ăn. Trái,”tu-rên.”vố có mùi vị đặc biệt. Thấy chồng nhăn mặt, người vợ nói:

- Anh cứ ăn sẽ biết nó đậm đà như lòng em đây.

Không ngờ, một năm kia,vợ chàng đi chùa dâng hương về bị cảm. Chàng cố công chạy chữa nhưng không sao cứu được. Cái chết chia rẽ vợ chồng chàng một cách đột ngột. Không thể nói hết cảnh tượng đau khổ của người chồng. Tình thương sâu sắc khiến chàng thấy như hồn vợ luôn ở bên mình và chàng hứa trọn đời sẽ không lấy ai nữa. Hai người vẫn thường gặp nhau trong mộng

Sự truy nã và trả thù của Gia long đã bớt, bà con ở quê nhắn tin bảo chàng về. Những người ở quê vợ cũng muốn chàng đi đâu đó ít lâu để giải khuây . Chàng đành từ giã quê hương thứ hai của mình. Trước ngày lên đường, vợ chàng báo mộng cho biết sẽ theo chàng đến sơn cùng thuỷ tận. Năm ấy cây “tu-rên” chỉ có một trái. Và trái “tu-rên” đó tự nhiên rụng xuống giữa lúc chàng ra thăm cây kỷ niệm của vợ. Chàng mừng rỡ quyết đưa nó cùng mình về quê nhà .

Chàng trở lại với nghề cũ. Nhưng nỗi buồn nhớ vợ canh cánh không bao giờ nguôi. Chàng ươm hột cây “tu-rên” rồi đem trồng trong vườn,ngoài ngõ. Từ đây ngoài việc dạy học, chàng còn có công việc lo chăm sóc cây quý.

Những cây “tu-rên” của chàng ngày một lớn khoẻ. Lại thêm mười năm đã trôi qua. Chàng trai ngày xưa bây giờ tóc đã đốm bạc. Nhưng con người ấy trong lòng bỗng thấy như trẻ lại khi thấy những cây quý ấy bấy lâu mình chăm sóc nay đã bắt đầu đơm hoa kết trái. Ông sung sướng mời bà con lối xóm tới dự đám giỗ vợ và nhân đó thưởng thức một thứ trái lạ lần đầu tiên trong vùng này.

Khi bưng những trái “tu-rên” đặt trên bàn, mọi người thấy mùi khó chịu. Nhưng chủ nhà biết ý nói trước:

Nó xấu xí, mùi vị chưa quen, nhưng những mùi của nó lại đẹp đẽ thơm thoa như mối tình đậm đà của đôi vợ chồng xoang trẻ…Anh vừa nói vừa tách những trái “tu-rên” ra từng mối, rồi chia cho mọi người cùng nếm. Đoạn anh kể hết mối tình duyên xưa mà từ lúc về đến nay mà anh vẫn giấu kính trong lòng, Anh kể mãi, kể mãi. Khi kể xong, ở khoé mắt của con người chung tình ấy long lanh ở hai giọt lệ nhỏ đúng vào múi “tu-rên” đang cầm trên tay. Tự nhiên hai giọt nước mắt ấy sôi lên sùng sục trên múi “tu-rên”như vôi gặp nước và thấm vào múi như giọt nước thấm vào đất.

Sau đám giỗ ba ngày, người đàn ông ấy bỗng dưng không bệnh mà chết. Từ đấy mỗi lần dân làng ăn thứ trái đó đều nhớ đến người gây giống, nhớ đến người đàn ông chung tình. Họ gọi “tu-rên” bằng hai tiếng “sầu riêng” để ghi nhớ mối tình chung thuỷ của hai người. Người ta còn nói những cây sầu riêng nào hột có hai giọt nước mắt của người chồng nhỏ vào thì mới là sầu riêng chính giống và ngon./.
 

CẨM NANG KẾ TOÁN TRƯỞNG


Liên hệ: 090.6969.247

KÊNH YOUTUBE DKT

Cách làm file Excel quản lý lãi vay

Đăng ký kênh nhé cả nhà

SÁCH QUYẾT TOÁN THUẾ


Liên hệ: 090.6969.247

Top